top of page
Ảnh của tác giảThư viện Ước Mơ Vietnam

NHẬT KÝ ĐAK NÔNG

Để đảm bảo lịch Trình Tặng 7 thư viện và khảo sát 9 trường Cho chuyến đi lần này, đoàn chúng mình quyết định đi ngay vào chiều tối chạy cả đêm kịp sáng mai làm việc cùng với Sở và các trường.

Thường chúng mình đi khá tất bật vì ai cũng còn nhiều công việc riêng nhưng nét mặt Người nào cũng hiện rõ sự hoan hỉ, hào hứng kiểu như chúng mình nối dài những cánh tay của NGƯỜI SÁNG LẬP và CÁC NHÀ TÀI TRỢ trao đến ƯỚC MƠ cho các em nhỏ, cho các trường ở vùng sâu vùng xa các tỉnh thành. Cả đoàn chỉ ăn tạm vài chiếc bánh tráng, lương khô đem theo trên xe rồi ngủ gà ngủ gật sau khi hàn huyên. Bỗng nghe tiếng hô lớn, giật mình tỉnh dậy, phía trước là hai chiếc xe tải lớn lạc tay lái giữa đêm đầu bẹp dí nhìn sợ quá! Chỉ cách đầu xe chúng mình một đoạn mà thôi.

Bác tài của chúng mình lần này chính là nhà tài trợ cho một trường tại Dăk Nông nên hành trình khá chủ động và thuận lợi hơn vì xe nhà, người của đội nhà mà.



Không cần nói ai cũng biết đoạn đường để đi đến được các trường không hề dễ dàng nhưng mình ấn tượng nhất là sáng của ngày thứ hai trên hành trình để đi đến trường tiểu học 100% học sinh người dân tộc, Đường đất đỏ, gập gềnh cứ sợ gầm xe không qua nổi, trăm sự trông đợi vào Google.

Thế mà chả hiểu đoạn đường ra sao, chị ấy hướng dẫn cho chúng mình chui vào rừng luôn, Chiếc xe màu đỏ mận đến nỗi không nhìn ra màu gì luôn!

Người ngồi trên xe thì giống như đang tập zumba vậy! Trong khi các bạn vẫn tranh thủ giải quyết công việc, viết lách trên điện thoại thì một cú xóc đầu có thể tiếp trần xe, tưng tưng...

Bạn nhỏ trên xe không chịu nổi thế là phải dừng lại để giải quyết sự vụ từ ruột gan trôi ra, may là đoàn còn chưa kịp ăn sáng hôm đó.

Điều cảm động là con người ở nơi đây, chỉ cần nhờ họ chỉ đường thôi, họ sẽ dừng lại chờ xe quay đầu, hướng dẫn một cách tận tình, chu đáo, thậm chí còn chạy xe phía trước hoặc phía sau để đảm bảo dẫn xe ra khỏi con đường bị lạc.

Chả hiểu mệt như thế ăn uống thì qua loa mà năng lượng của ai cũng cao vút dù, chuyện gì cũng cứ cười rất tích cực mặc dù lần đầu tiên đi từ sáng tới gần trưa mới đến được một trường để làm việc với cái bụng rỗng không (vì giữ lời hẹn với các Thầy cô) 5h Giờ sáng thức dậy 06h lên xe và mãi gần trưa mới đến được trường.

Có lẽ những mong ước thiện lành của cô Nguyễn Phi Vân và những mong ước của các mạnh thường quân, cộng hưởng năng lượng yêu thương của tất cả các thành viên trong chương trình luôn luôn tạo động lực cho đoàn đi đến nơi về đến chốn, mặc dầu hành trình CHO ĐI không hề dễ dàng, không đẹp như những hình ảnh được chia sẻ đâu ạ.



Mình tham gia thiện nguyện khá nhiều kể cả trồng cây, nhặt rác đến say nắng! nhưng thật sự ý nghĩa của chương trình #thưviệnướcmơ, lan tỏa văn hóa ĐỌC với mục đích kiến tạo, thay đổi cả một thế hệ tương lai dường như là một sứ mệnh vô cùng to lớn nên sự vất vả gian nan đi cùng nó cũng lớn theo.

Thiền sư Thích nhất hạnh từng nói "Compassion is a verb"- Đúng vậy! tình yêu thương là một động từ, nghĩa là chúng ta phải hành động từ những việc nhỏ nhất để hiện thực tình yêu thương của mình.

Các bạn trẻ sinh viên hoặc vừa đi làm mới ra trường vẫn nhiệt tình tham gia đóng góp trong các khâu cần thiết hỗ trợ cho dự án 1.000 thư viện đã và đang dần rõ hơn bức tranh lớn cho một thế hệ Yêu thương, hòa ái, hiểu biết qua từng trang sách.

Biết ơn tất cả

P/s: Nhật ký sẽ quay lại với chia sẻ về những cuộc gặp những Thầy cô "Trồng Người" ạ.


YÊU VÀ THƯƠNG.

49 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả

Comments


bottom of page